Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Khi tháng 9 quay về


Những tháng ngày mưa lạnh, ngày nắng xanh lạc mất ở nơi nào? Chẳng tìm thấy một giọt nắng, thấy ngỡ ngàng như vừa đánh rơi một chiều hôm nào đó ở phía chơi vơi. Chẳng nói lấy một lời. Tôi muốn khóc òa như đứa trẻ con bởi gắng gượng chịu đựng bao lâu đã vỡ tràn tựa hồ cơn mưa mùa hè năm ấy.

Có những bình minh tôi choàng tỉnh, thấy nắng lung linh xào xạc trước cửa sổ phòng, nhói lòng, muốn mặc đồng phục, đeo cặp vào và đi trên con đường dẫn đến ngôi trường xưa cũ. Lại chạm vào một ánh mắt, lại thấy một nụ cười, lại bình yên như thể bão giông chưa từng ghé đến đây bao giờ. Đó là những tháng năm đã quá xa, đã trải qua mà giờ đây lại khao khát đến vô cùng. Trang nhật ký úa phai mà từng dấu vết cứ in hằn mãi mãi. Cánh thư mỏng manh dại khờ, áp vào lòng tưởng như nghe được nhịp thở, và mùi hương suốt kiếp chẳng thể quên đi. Ký ức trong tôi dịu dàng, hiền lành như thế đấy. Ngoảnh như mới hôm qua mà sao cũ kỹ không gì tìm lại được. Tôi đã đánh mất nhiều thứ, và cũng bị lấy mất nhiều thứ ở một chốn gọi tên là “quá khứ”. Và giờ đây mỗi bình minh, tôi phải thức dậy ở một nơi chốn khác – mở mắt ra đã thấy phiền muộn giăng đầy, và phải đi đến những nơi thật khác mà mỗi bước chân đi chỉ thấy xa lạ, chông chênh.


Có những hoàng hôn tôi trở lại Sài Gòn, thấy mình đang-không-sống. Bởi thân xác tôi ở đây, đứng giữa cái thành phố đảo điên này mà linh hồn thì mãi còn ở lại nơi ấy.
Tôi từng nhiều lần khóc giữa Sài Gòn, bước trên đường đông, ngồi trên xe bus, có thể người ta bảo tôi điên nhưng tôi mặc vì thấy mình cùng cực quá. Mắt nhòa lem, xung quanh đông nghịt những con người không thấy rõ mặt, hối hả, lạnh lùng. Tôi sợ cái chốn lung linh ngạt vị tàn nhẫn đó và cũng căm ghét nó vô cùng. Nó lấy đi của tôi một thứ rất thân quen, rồi đặt vào cạnh những thứ xa lạ, mãi chẳng thể tìm ra. Lắm lúc tôi tự hỏi liệu có phải thứ thân quen đó cũng đã hóa xa lạ nên mình tìm mãi chẳng ra hay không? Rồi chợt thấy như đang đứng giữa mùa đông, tay cứ lạnh dần đi, tê tái. Nhìn lại bên cạnh và mỉm cười đắng cay: “Mình đã phải đi một mình như thế này bao lâu rồi nhỉ?”. Khi nỗi cô đơn ở bên cạnh quá lâu, nó trở thành thói quen đôi lúc khó nhận ra được. Chỉ thấy mình ngày càng lặng lẽ, cả một tiếng cười cũng dè dặt thốt ra. Sợ cho đi nhiều quá, bị ném lại chỉ toàn là xót xa, rồi tổn thương mà dở sống dở chết. Thế nên nỗi đau dạy ta nhìn đời bằng gương mặt vô cảm nhất. Yêu ai, ghét ai cũng đừng để người ta biết, cứ như hòn đá thế thôi. Nhưng nỗi đau không nói cho ta biết rằng yêu thương âm thầm vừa bình yên cũng vừa trĩu nặng. Vì không thể làm gì được ngoài việc im lặng và đi ra khỏi cuộc đời người đó để họ thanh thản, đứng ngoài lằn ranh mà nhìn dù phải cắn chặt đến bật máu đôi môi.

Nhưng xin hãy tin rằng một khi khổ đau vây lấy người, thì chẳng một lằn ranh nào ngăn ta đến bên người được, dù ta biết ta chẳng là ai, mà cũng chẳng là gì nữa…


Có những tối khuya giữa thị thành xa lạ, nhìn ra bầu trời sáng trưng kỳ dị ngoài kia mà thấy hẫng hụt, cô đơn. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy được ngôi sao ấy từ cái chốn này, cũng như căng mắt tìm mãi không thấy điều thân quen của tôi vậy. Ở cái nơi đầy những nghịch lí này, cả bầu trời đêm cũng bị tước mất quyền được tối.
Rồi giấc ngủ chỉ đến khi mỏi mệt đã đè nặng xuống đôi mi, khó nhọc. Mộng mị lại chẳng mấy khi để giấc ngủ được yên lành. Tự kéo chăn đắp cho mình giữa đêm vì run rẩy khao khát chút ấm êm, mà chỉ càng chìm nghỉm giữa khoảng trống cô độc khôn cùng. Những giấc mơ dù vui hay buồn cũng chỉ đọng lại nỗi ưu phiền khi tỉnh dậy. Bởi niềm vui tự bao giờ đã trở thành giấc mơ, mà khi dứt rồi cũng bỏ ta đi hun hút. Như giấc mơ nào đó, người nhìn ta bằng đôi mắt đắng cay và bảo rằng: “Máu lạnh”, ta thấy trăm ngàn lần đớn đau bần bật xiết lấy tim, rồi rơi vỡ, tan tành.

Người không biết những gì ta phải chịu đựng, người nguyền rủa đến hanh hao.

Ừ, ta biết cuộc đời có là bao, nên chẳng khi nào ta oán hận thêm nữa. Ta cũng biết cuộc sống quá ngắn để yêu thương, “hãy yêu nhau khi nào còn có thể”, mà bây giờ ta còn có thể nữa đâu… Vì bây giờ không thể là “yêu nhau”, nên chỉ mình ta lặng thầm thương yêu mãi.

Và có giấc mơ nào đó thật dài, người chạy theo ôm chầm ta níu lại, người đã nói những gì ta không nhớ rõ, chỉ nhớ giọng nói thân quen, rưng rưng và ấm lành như ánh Mặt trời soi trên từng con sóng. Và ta đã khóc. Rất lâu. Thấy lòng mình vỡ òa như biển cả. Ta đã ước người cũng từng giữ ta như thế, bởi yêu thương đâu chỉ nói bằng lời.

Ta đã ước người cũng từng giữ ta như thế, chứ không phải để ta ra đi thản lạnh đến không ngờ ...



Ta vẫn sống, như sự luân hồi lặng lẽ của bốn mùa, những mùa mang tên dấu yêu giờ ngậm ngùi mang tên ký ức. Rồi ta vẫn sẽ lại ngân nga khi tháng 9 trong veo đột ngột quay về. Đoản khúc dở dang không bao giờ được viết tiếp của nắng và mưa, thời gian sẽ còn ngây ngô hát mãi, như chưa từng biết đến đớn đau, chưa từng biết đến chia lìa. Còn ta sẽ lại quay về vì yêu thương câm lặng mà số phận trao cho đã buộc ta sống như một cái cây, đâm chồi ở mảnh đất này và cũng sẽ chết đi ở đấy. Vì yêu thương, vì yêu thương…

Ừ. Ta chắc chắn sẽ trở lại nơi ấy

Khi mà tháng 9 trong veo đã lẳng lặng quay về …




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét