Những ngày cuối năm cuộn
mình trước cái lạnh bất ngờ buốt thấu, dù ngoài trời nắng vẫn xanh trong. Lòng
tôi bây giờ, cũng cơ hồ như vậy. Dẫu có nắng ấm bao nhiêu cũng không xua đi được
cái lạnh ngoài da thịt, huống hồ cái lạnh trong tim đã dìm chết tôi tự khi nào.
Tôi không hy
vọng. Tôi tự nhủ bản thân không có gì đáng để hy vọng, không còn gì để hy vọng.
Tôi cấm mình hy vọng. Và ngày qua ngày, tôi nhận ra một sự thật rất buồn cười,
rằng chưa bao giờ tôi ngừng hy vọng cả.
Định nghĩa của
“chạy trốn” là gì? Là tránh né khỏi cái gì đó đuổi theo sau lưng mình. Vậy
nghĩa là phải có một kẻ chạy và một kẻ đuổi theo có đúng không? Đúng, tôi đã chạy trốn, mà kẻ đuổi theo lại
chẳng có lấy một người.
Những
giấc dù vui hay buồn cũng đều đọng lại nỗi ưu phiền khi tỉnh dậy…
Tôi đã chạy trốn, dù biết chẳng có ai đi tìm. Chỉ đơn giản là sức chịu đựng đã đến giới hạn, còn con tim thì mỏi mệt lắm rồi. Cảm giác của một kẻ bỏ đi và hy vọng đến kiệt cùng được ai đó tìm ra nhưng nhận về chỉ là những bẽ bàng trống hoác, thật sự rất xơ xác, rất đáng thương. Nó trở thành nỗi khát khao âm ỉ nhưng đã đâm rễ tới tận nơi rực lửa nhất dưới lớp đất sâu, và nỗi đau từ lâu đã trở thành thứ bao vây như không khí phải hít đầy phổi để sống mỗi ngày.
Tôi đã chạy trốn, dù biết chẳng có ai đi tìm. Chỉ đơn giản là sức chịu đựng đã đến giới hạn, còn con tim thì mỏi mệt lắm rồi. Cảm giác của một kẻ bỏ đi và hy vọng đến kiệt cùng được ai đó tìm ra nhưng nhận về chỉ là những bẽ bàng trống hoác, thật sự rất xơ xác, rất đáng thương. Nó trở thành nỗi khát khao âm ỉ nhưng đã đâm rễ tới tận nơi rực lửa nhất dưới lớp đất sâu, và nỗi đau từ lâu đã trở thành thứ bao vây như không khí phải hít đầy phổi để sống mỗi ngày.
Vậy nên tôi mơ thấy có người tìm ra mình, với tất cả dấu yêu chân thành nhất, người mà tôi đã và đang chạy trốn - người mãi mãi không đi tìm tôi…
Những điều tôi mong mỏi luôn chỉ xảy ra
trong mơ, và chỉ dừng ở đó. Tôi nên thấy mình may mắn vì chí ít cũng còn được hạnh
phúc trong mơ, hay bất hạnh vì chỉ thoát khỏi thực tại đau buồn trong phút giây
rồi thức dậy cũng phải gồng mình đối diện, bởi bội phản nơi những con người
tàn nhẫn đã ném cho tôi một kết án trục xuất với thời hạn vô biên, mà nỗi đau đớn đảo điên đã nhiều thêm sau mỗi đêm dại
người đi trong lạnh run buốt thắt?
Học cách để
chấp nhận chưa bao giờ là đủ, chỉ có tránh né nỗi đau là theo bản năng cho nên
nó dễ dàng hơn.
Vì vậy, dù cho có là kẻ bị bỏ lại, tôi cũng nhất định luôn là người quay lưng đi trước, tôi không muốn nhìn thấy chính mình bị bỏ lại cách thảm hại thương đau, cũng vậy, cho dù có là kẻ bị phản bội đến chết đi, tôi cũng không để mình là người ngồi lại sau cùng với linh hồn vỡ nát, mà dù có phải vừa đi vừa khóc, tôi cũng phải bước đi. Đó là cách tôi tránh né nỗi đau, cũng tự cứu lấy mình trước lòng người quá chừng độc ác. Tôi không chắc mình sẽ còn quay lưng bước đi được thêm lần nào nữa, vì vậy, có phải không bao giờ gặp lại nhau giữa cuộc đời này nữa là điều tốt không? Vì vậy, có phải không hề có ai đi tìm tôi nữa… là điều tốt không?
Vì vậy, dù cho có là kẻ bị bỏ lại, tôi cũng nhất định luôn là người quay lưng đi trước, tôi không muốn nhìn thấy chính mình bị bỏ lại cách thảm hại thương đau, cũng vậy, cho dù có là kẻ bị phản bội đến chết đi, tôi cũng không để mình là người ngồi lại sau cùng với linh hồn vỡ nát, mà dù có phải vừa đi vừa khóc, tôi cũng phải bước đi. Đó là cách tôi tránh né nỗi đau, cũng tự cứu lấy mình trước lòng người quá chừng độc ác. Tôi không chắc mình sẽ còn quay lưng bước đi được thêm lần nào nữa, vì vậy, có phải không bao giờ gặp lại nhau giữa cuộc đời này nữa là điều tốt không? Vì vậy, có phải không hề có ai đi tìm tôi nữa… là điều tốt không?
Ngồi giữa
bóng chiều tà, tôi thấy mình vô cùng cô độc. Trong tim tôi luôn có điều gì đó
chết theo ánh hoàng hôn, cả trời ký ức quay cuồng trong nỗi tuyệt vọng xót xa,
mà nuối tiếc không lối ra cứ hoài lẩn quẩn.
Tôi chỉ là một con người nhỏ bé giữa trời đất thênh thang, nhỏ bé đến nỗi
có biến mất khỏi thế gian cũng chẳng có gì thay đổi cả. Nhưng tôi đâu cần thế
gian thay đổi, chỉ cần sự tồn tại hay biến mất của tôi có thể làm thế giới của
một-số-người thay đổi là được, có ý nghĩa với họ là được. Tiếc là…
Tôi giờ đây
tĩnh lặng như mặt sông, nhưng trong lòng chưa bao giờ ngừng cuộn chảy, chỉ chờ
đợi một tác động rất nhỏ nhoi để mọi thứ hồi sinh bằng sự thay đổi lớn, nhưng nếu
không có gì xảy ra, mặt sông này sẽ suốt đời tĩnh lặng, tuổi thanh xuân này sẽ
vun vút trôi đi, mãi mãi úa tàn.
Hóa ra, tôi
đã đặt cuộc đời mình lên một ván cược quá lớn,
mà khả năng rủi may như tìm hạt cát dưới đáy đại dương.
Hóa ra chỉ còn mình tôi mãi ở lại đây, dưới bầu trời rộng gắt gay của
tháng ngày đã đi xa vĩnh viễn. Cuộc đời này mỗi phút giây đều có những cuộc đưa
tiễn, tại sao không thể khóc cho người đã chết sau khoảnh khắc buông tay...
Hóa ra mình vẫn chỉ là đứa trẻ con, giãy nảy lên khi vết đau chưa một lần hao mòn vô tình bị chạm phải. Dẫu trong ánh nhìn ấy chẳng còn mảy may gì sót lại, đã phong rêu hoang dại bấy lâu.
Hóa ra ta không nên cười khi đối diện nỗi đau, vì 1 lần cười là thêm 1 lần phải trả giá cho những ngày sau khi ta biết nó còn nghiệt ngã hơn trăm ngàn lần nước mắt. Nếu đau đến không khóc được thì hãy cúi đầu chứ đừng nhận thêm vào linh hồn những vết cắt, từ nụ cười vô nghĩa đến hanh hao.
Hóa ra mình vẫn chỉ là đứa trẻ con, giãy nảy lên khi vết đau chưa một lần hao mòn vô tình bị chạm phải. Dẫu trong ánh nhìn ấy chẳng còn mảy may gì sót lại, đã phong rêu hoang dại bấy lâu.
Hóa ra ta không nên cười khi đối diện nỗi đau, vì 1 lần cười là thêm 1 lần phải trả giá cho những ngày sau khi ta biết nó còn nghiệt ngã hơn trăm ngàn lần nước mắt. Nếu đau đến không khóc được thì hãy cúi đầu chứ đừng nhận thêm vào linh hồn những vết cắt, từ nụ cười vô nghĩa đến hanh hao.
Hóa ra, tôi vẫn ngu ngốc đợi chờ…
Thấm thoắt, lại một năm trôi vuột khỏi kẽ tay. Những tháng năm về sau sẽ
như thế nào, tôi hoàn toàn vô phương hay biết.
Cái lạnh cuối năm buốt thấu, khiến dại người đi trong nỗi tuyệt vọng mặn đau. Những nghĩ suy, xúc cảm luôn bị đè nén, giấu đi suốt triệu đêm thâu, giờ đây sẽ được thành thật một lần sau cuối. Không tự huyễn hoặc, sợ hãi hay lo âu, dù không một ai trở lại để nắm chặt bàn tay khi tôi nói hết những niềm đau này cũng chẳng còn quan trọng nữa. Hy vọng cạn cùng, nhưng dũng cảm trong con tim tôi đã đầy hơn bao giờ hết. Tất cả những gì người muốn biết, tôi sẽ nói với một ngôi sao nhỏ, vẫn lặng lẽ ở đó giữa không gian và thời gian, rưng rưng lấp lánh tựa lời thề.
Cái lạnh cuối năm buốt thấu, khiến dại người đi trong nỗi tuyệt vọng mặn đau. Những nghĩ suy, xúc cảm luôn bị đè nén, giấu đi suốt triệu đêm thâu, giờ đây sẽ được thành thật một lần sau cuối. Không tự huyễn hoặc, sợ hãi hay lo âu, dù không một ai trở lại để nắm chặt bàn tay khi tôi nói hết những niềm đau này cũng chẳng còn quan trọng nữa. Hy vọng cạn cùng, nhưng dũng cảm trong con tim tôi đã đầy hơn bao giờ hết. Tất cả những gì người muốn biết, tôi sẽ nói với một ngôi sao nhỏ, vẫn lặng lẽ ở đó giữa không gian và thời gian, rưng rưng lấp lánh tựa lời thề.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét