Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

Nghe đông về trước hiên nhà

Tôi lại về dưới ngôi nhà nhỏ bình yên, chiều qua thấy gió đông lạnh ùa trước hiên, giật mình nhìn ngôi sao mọc sớm bơ vơ lấp lánh trên bầu trời hoàng hôn tím và góc nhỏ lặng im vẫn hiền lành cùng ánh đèn đường thức suốt những đêm thâu, rêu phong chờ bàn chân ai quay lại.



Tôi không cho chính mình thêm cơ hội. Tôi cô đơn.
Người cho bản thân thêm nhiều cơ hội. Người vẫn cô đơn.

Con người sẽ sống như thế nào nếu thiếu yêu thương, cũng thế, thiếu yêu thương, con người còn sống vì cái gì nữa?
Năm tháng có chờ chúng ta đâu, cuộc đời đó có bao lâu… Con người ta, có thể nào bỏ hết tất cả những gì đã qua mà cùng nhau bắt đầu một lần nữa?

Hay sống lẻ loi suốt quãng đời còn lại, nhìn những thứ yêu thương lần lượt bị thời gian kéo tuột khỏi đôi tay? Mỗi ngày thức dậy với cảm giác bơ vơ, đi làm, rồi lê bước về nhà sau hoàng hôn nắng tắt, không có ai đợi chờ? Ăn tối một mình, nhìn không gian yên ắng và lắng nghe mùa đông về trên mái gió?

Hoặc cố gắng chạy trốn khỏi cô đơn bằng cách vùi mình: sáng công việc, trưa bạn bè, chiều rượu chè, tối bar club, và đến khuya vẫn… một mình. Dăm ba bữa một cuộc tình, ngọt ngào thề thốt với bất cứ ai, rồi thấy mình giả dối, người cũng giả dối, chóng tan. Ứa nước mắt tìm chút chân thành nhỏ nhoi giữa bộn bề thật giả. Mệt nhoài, thảm hại, thương đau.

Như thế hả?

Chúng ta có thể chọn, để đời mình vô nghĩa hay là không?

Tôi không rõ. Chỉ thấy vị đông lạnh giá tràn về trong một chiều muộn, lay lắt. Sẽ lại một Giáng Sinh buồn hiu hắt, và một năm nữa vuột khỏi tuổi thanh xuân.


Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Khi tháng 9 quay về


Những tháng ngày mưa lạnh, ngày nắng xanh lạc mất ở nơi nào? Chẳng tìm thấy một giọt nắng, thấy ngỡ ngàng như vừa đánh rơi một chiều hôm nào đó ở phía chơi vơi. Chẳng nói lấy một lời. Tôi muốn khóc òa như đứa trẻ con bởi gắng gượng chịu đựng bao lâu đã vỡ tràn tựa hồ cơn mưa mùa hè năm ấy.

Có những bình minh tôi choàng tỉnh, thấy nắng lung linh xào xạc trước cửa sổ phòng, nhói lòng, muốn mặc đồng phục, đeo cặp vào và đi trên con đường dẫn đến ngôi trường xưa cũ. Lại chạm vào một ánh mắt, lại thấy một nụ cười, lại bình yên như thể bão giông chưa từng ghé đến đây bao giờ. Đó là những tháng năm đã quá xa, đã trải qua mà giờ đây lại khao khát đến vô cùng. Trang nhật ký úa phai mà từng dấu vết cứ in hằn mãi mãi. Cánh thư mỏng manh dại khờ, áp vào lòng tưởng như nghe được nhịp thở, và mùi hương suốt kiếp chẳng thể quên đi. Ký ức trong tôi dịu dàng, hiền lành như thế đấy. Ngoảnh như mới hôm qua mà sao cũ kỹ không gì tìm lại được. Tôi đã đánh mất nhiều thứ, và cũng bị lấy mất nhiều thứ ở một chốn gọi tên là “quá khứ”. Và giờ đây mỗi bình minh, tôi phải thức dậy ở một nơi chốn khác – mở mắt ra đã thấy phiền muộn giăng đầy, và phải đi đến những nơi thật khác mà mỗi bước chân đi chỉ thấy xa lạ, chông chênh.


Có những hoàng hôn tôi trở lại Sài Gòn, thấy mình đang-không-sống. Bởi thân xác tôi ở đây, đứng giữa cái thành phố đảo điên này mà linh hồn thì mãi còn ở lại nơi ấy.
Tôi từng nhiều lần khóc giữa Sài Gòn, bước trên đường đông, ngồi trên xe bus, có thể người ta bảo tôi điên nhưng tôi mặc vì thấy mình cùng cực quá. Mắt nhòa lem, xung quanh đông nghịt những con người không thấy rõ mặt, hối hả, lạnh lùng. Tôi sợ cái chốn lung linh ngạt vị tàn nhẫn đó và cũng căm ghét nó vô cùng. Nó lấy đi của tôi một thứ rất thân quen, rồi đặt vào cạnh những thứ xa lạ, mãi chẳng thể tìm ra. Lắm lúc tôi tự hỏi liệu có phải thứ thân quen đó cũng đã hóa xa lạ nên mình tìm mãi chẳng ra hay không? Rồi chợt thấy như đang đứng giữa mùa đông, tay cứ lạnh dần đi, tê tái. Nhìn lại bên cạnh và mỉm cười đắng cay: “Mình đã phải đi một mình như thế này bao lâu rồi nhỉ?”. Khi nỗi cô đơn ở bên cạnh quá lâu, nó trở thành thói quen đôi lúc khó nhận ra được. Chỉ thấy mình ngày càng lặng lẽ, cả một tiếng cười cũng dè dặt thốt ra. Sợ cho đi nhiều quá, bị ném lại chỉ toàn là xót xa, rồi tổn thương mà dở sống dở chết. Thế nên nỗi đau dạy ta nhìn đời bằng gương mặt vô cảm nhất. Yêu ai, ghét ai cũng đừng để người ta biết, cứ như hòn đá thế thôi. Nhưng nỗi đau không nói cho ta biết rằng yêu thương âm thầm vừa bình yên cũng vừa trĩu nặng. Vì không thể làm gì được ngoài việc im lặng và đi ra khỏi cuộc đời người đó để họ thanh thản, đứng ngoài lằn ranh mà nhìn dù phải cắn chặt đến bật máu đôi môi.

Nhưng xin hãy tin rằng một khi khổ đau vây lấy người, thì chẳng một lằn ranh nào ngăn ta đến bên người được, dù ta biết ta chẳng là ai, mà cũng chẳng là gì nữa…


Có những tối khuya giữa thị thành xa lạ, nhìn ra bầu trời sáng trưng kỳ dị ngoài kia mà thấy hẫng hụt, cô đơn. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy được ngôi sao ấy từ cái chốn này, cũng như căng mắt tìm mãi không thấy điều thân quen của tôi vậy. Ở cái nơi đầy những nghịch lí này, cả bầu trời đêm cũng bị tước mất quyền được tối.
Rồi giấc ngủ chỉ đến khi mỏi mệt đã đè nặng xuống đôi mi, khó nhọc. Mộng mị lại chẳng mấy khi để giấc ngủ được yên lành. Tự kéo chăn đắp cho mình giữa đêm vì run rẩy khao khát chút ấm êm, mà chỉ càng chìm nghỉm giữa khoảng trống cô độc khôn cùng. Những giấc mơ dù vui hay buồn cũng chỉ đọng lại nỗi ưu phiền khi tỉnh dậy. Bởi niềm vui tự bao giờ đã trở thành giấc mơ, mà khi dứt rồi cũng bỏ ta đi hun hút. Như giấc mơ nào đó, người nhìn ta bằng đôi mắt đắng cay và bảo rằng: “Máu lạnh”, ta thấy trăm ngàn lần đớn đau bần bật xiết lấy tim, rồi rơi vỡ, tan tành.

Người không biết những gì ta phải chịu đựng, người nguyền rủa đến hanh hao.

Ừ, ta biết cuộc đời có là bao, nên chẳng khi nào ta oán hận thêm nữa. Ta cũng biết cuộc sống quá ngắn để yêu thương, “hãy yêu nhau khi nào còn có thể”, mà bây giờ ta còn có thể nữa đâu… Vì bây giờ không thể là “yêu nhau”, nên chỉ mình ta lặng thầm thương yêu mãi.

Và có giấc mơ nào đó thật dài, người chạy theo ôm chầm ta níu lại, người đã nói những gì ta không nhớ rõ, chỉ nhớ giọng nói thân quen, rưng rưng và ấm lành như ánh Mặt trời soi trên từng con sóng. Và ta đã khóc. Rất lâu. Thấy lòng mình vỡ òa như biển cả. Ta đã ước người cũng từng giữ ta như thế, bởi yêu thương đâu chỉ nói bằng lời.

Ta đã ước người cũng từng giữ ta như thế, chứ không phải để ta ra đi thản lạnh đến không ngờ ...



Ta vẫn sống, như sự luân hồi lặng lẽ của bốn mùa, những mùa mang tên dấu yêu giờ ngậm ngùi mang tên ký ức. Rồi ta vẫn sẽ lại ngân nga khi tháng 9 trong veo đột ngột quay về. Đoản khúc dở dang không bao giờ được viết tiếp của nắng và mưa, thời gian sẽ còn ngây ngô hát mãi, như chưa từng biết đến đớn đau, chưa từng biết đến chia lìa. Còn ta sẽ lại quay về vì yêu thương câm lặng mà số phận trao cho đã buộc ta sống như một cái cây, đâm chồi ở mảnh đất này và cũng sẽ chết đi ở đấy. Vì yêu thương, vì yêu thương…

Ừ. Ta chắc chắn sẽ trở lại nơi ấy

Khi mà tháng 9 trong veo đã lẳng lặng quay về …




Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Lạc đường rồi, có biết không...?

Con người ấy đã theo gió đi rồi
để mỗi ngày ta khan giọng gào với bóng tối
- Đã nói lạc đường sao không ngoái nhìn lại?
đã biết lạc đường sao người cứ còn đi mãi...

tận xa xôi...

(Về nhà đi - thơ Nguyễn Phong Việt)


Thứ Tư, 5 tháng 6, 2013

Đoản khúc cuối cùng cho cơn mưa mùa Hạ...

Gửi tới bầu trời lời cảm ơn, vì những giọt mưa xa xôi đã theo mùa hạ quay về.

Nắng ơi, nắng thấy không? Cơn mưa tôi mong chờ một lần quay về khóc trên vai những âm vang thổn thức xót xa của lỗi lầm và bội phản, giờ đang ào ạt rơi, nhòa nhạt cả đất trời.



“Đừng hỏi rằng: Có bao giờ nhớ đến Anh không?
Tôi đã làm suốt một thời tuổi trẻ
Khi Anh đang ở tận đâu – một lối rẽ
Anh thì cười. Tôi thì khóc.
Thản nhiên.
Từ bao giờ khi nhắc đến 2 chữ “bình yên”
Tôi cười khô khốc như thể đó là khái niệm chưa bao giờ tồn tại.
Bao lâu rồi Anh mới ngoái nhìn lại
Để biết rằng những thứ mình bỏ lại đã mãi mãi hóa thành băng?
Anh thấy đấy, có những thứ đã vĩnh viễn cách ngăn
Dù Anh quay về với ngút mắt ăn năn
Cũng không kịp nhìn mặt dấu yêu đã chết vùi trong cay đắng.
Đừng run giọng: Phải chăng đã là muộn màng quá?
Ừ, muộn rồi
Muộn thật rồi
Tất cả.
Tôi là người chứ phải đâu sỏi đá
Sao cứ bắt tôi phải chịu đựng những nỗi đau mà cả sỏi đá cũng chẳng thể lặng im?
Tôi đã sống cả triệu đêm
Hai tay bấu chặt tim mà vẫn run lên bần bật
Vùi sâu trong gối chăn vẫn thấy mình đơn độc
Lạnh lẽo và mơ hồ
Mở mắt ra chỉ thấy hư vô và khép lại chỉ toàn dối trá
Đi dưới mưa mà tưởng mình đang vụn rã
Đứng giữa phố xa chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Dường như đi qua hết những những nỗi đau
Tim con người trở nên chai sạn
Như con tim mình đang ngày càng bình thản
Vô cảm đến lạnh người…”



Bao lần rồi Anh? Quay trở lại và nói những lời chân thành rung động lòng người đến mức nếu tôi không biết được những dối trá đằng sau, thì cũng đã phải chết đi sống lại thêm biết bao nhiêu lần. Vậy đấy, Anh đã làm rất tốt việc giết chết một người khi người ta vẫn đang sống, xúc phạm một người tới mức khiến người ta phải cắn chặt môi đến bật máu, và giẫm nát lòng tin của một người nhiều lần đến độ không còn nhìn ra hình hài.

Tôi không ngờ, thật đấy. Anh không thể cho tôi được gì khác ngoài những dối trá lạnh người đó sao?

Anh đã mãi mãi không thể trở lại là chính mình nữa. Từ giây phút đổi thay lần đầu tiên đó, Anh đã tự tay xóa vĩnh viễn lối quay về. Trở nên hoàn toàn xa lạ.

Chỉ cho tôi biết đi, làm sao để yêu thương một người xa lạ hệt như đã từng yêu một ai đến quên ngày mai? Làm sao để nhìn vào mắt một người bằng tất cả đắm say khi trong đôi mắt ấy ngập đầy dối trá? Làm sao để nắm tay một người khi chưa chạm vào đã thấy lạnh tanh những hơi ấm đã từng dành cho ai khác? Làm sao ôm chặt lấy một người khi nhìn đâu cũng thấy những lỗi lầm và bội phản? Làm sao? Làm sao đây?
...

Và ngay cả khi Anh quay về mà sự trở về đó cũng như không có, tôi chẳng thể giữ một người mình từng yêu thương hết lòng mà cứ luôn thuộc về một nơi chốn khác, cũng như chẳng thể khiến một người xa lạ trở lại là người mình yêu thương. Dồn hết mọi xúc cảm, kiên cường, đớn đau và tiếc nuối, tôi chấm dứt tất cả thêm một lần nữa. Lần sau cùng. Buổi chiều hôm ấy chính là lần sau cùng. Nó cần phải như vậy. Cần phải có một kết thúc cho vô vàn những rối ren cũng như đớn đau mà từ ban đầu do một tay Anh tạo dựng.

Sống chân thật và giản đơn thật sự khó lắm sao?
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Xin lỗi. Không thể.

Tôi những tưởng mình đã biết cách từ bỏ, nhưng hình như không phải thế. Chưa bao giờ tôi làm được. Mãi cho đến khi quay bước đi trong buổi chiều hôm đó, bỏ lại tất cả oán hận, yêu dấu, đớn đau vỡ nát sau lưng mình, lòng tôi cũng như chiều nắng tắt. Hóa ra từ bỏ được điều gì đó lớn lao đã ăn sâu trong tim mình, con người ta cũng chẳng còn gì ngoài những khoảng trống sâu hoắm đến vô cùng. Lòng chợt hẫng, nhẹ tênh, ngửa mặt nhìn thấy mình cũng đã tan ra vô định như bầu trời hoàng hôn ấy. Ngoài khái niệm ánh sáng đã mất đi trong những ngày tăm tối trước, giờ đây, khái niệm xúc cảm cũng đã đi đâu?


Anh đã chẳng hề nói gì trong ngày cuối cùng đó, vậy thì giờ đây nói nữa liệu có ích chi? Nói nữa, nói thêm nhiều nữa cũng chỉ như mưa rơi vào sa mạc, một cái cây đã chết khô cần gì nữa một cơn mưa?

Tại sao bao nhiêu lần quay lại không cho tôi được chút thật tâm? Để giờ đây kết thúc vĩnh viễn rồi mới ngỡ ngàng dứt khoát.

Đối với Anh thì đúng là không muộn. Biết hối hận thật sự để quay về sống giản đơn, không phải hổ thẹn với chính mình nữa ít ra cũng đã là điều tốt đẹp. Nhưng đối với những xúc cảm của tôi thì đúng là đã muộn màng. Mọi xúc cảm trong tim tôi đã chết, tôi giờ đây vô cảm đến lạnh người. Nhìn Anh, tôi chẳng thấy gì ngoài một kẻ xa lạ, không oán hận, cũng chẳng yêu thương.

Xin Anh đừng bao giờ nói với tôi những lời như chúc hạnh phúc hay yên ấm với người nào đó đại loại vậy, tôi rất ghét. Vì chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện yêu thêm bất cứ một ai nữa, cũng như ở cạnh tôi cũng chẳng có một ai để yêu thương ngọt ngào này nọ như Anh. Tôi không phải loại con gái dễ dãi hay bông đùa, xung quanh luôn có hàng tá người để lựa chọn hay tựa đại vào mỗi lúc cô đơn. Tôi có rất ít bạn bè, nhưng nếu họ quan tâm, thì họ quan tâm thật lòng. Không nhờ số ít những người bạn đó quan tâm mỗi khi tôi khổ đau gục ngã (mà lúc đó thì Anh đang dối trá ở tận đâu đâu) thì còn lâu tôi mới đứng lên vượt qua được.

Cảm ơn Anh, cảm ơn rất nhiều vì đã đem đến cho tôi những nỗi đau, để tôi trở nên mạnh mẽ, cảm ơn đã phản bội để tôi biết đừng bao giờ đặt hết niềm tin vào một ai, cảm ơn đã đối xử với tôi tàn nhẫn để tôi học được cách buông bỏ, cảm ơn đã không cần đến tôi để từ những tưởng không bao giờ sống thiếu Anh được nay tôi đã có thể đứng một mình. Cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm. Thật đấy.

Nhưng điều tôi muốn cảm ơn nhất đến Anh chính là đã cho tôi một tình yêu rất đẹp, để biết trên thế gian thật sự có thiên đường, để biết yêu một người đến quên mình là hạnh phúc, để biết chỉ cần nắm tay nhau là có thể đi đến cuối đất cùng trời, khóc trong yêu dấu vì những ước mơ…


Tôi không thể yêu một ai được nữa không phải vì tôi đợi chờ hay cho Anh thêm cơ hội, hoàn toàn không phải. Người tôi yêu ngày xưa đã khiến tôi hiểu rằng mình chỉ có thể yêu một lần duy nhất trong đời, lần đầu tiên tinh sạch, vẹn nguyên, cũng là lần sau cuối. Không tình yêu nào tinh khôi như tình yêu duy nhất cả. Và giờ đây người tôi yêu thật sự chết rồi, thì mãi mãi trong tim tôi chỉ có một người ấy thôi, không còn chỗ cho Anh – một kẻ xa lạ, hay bất kì kẻ xa lạ nào khác.

Tôi mệt mỏi rồi. Thật sự đã mệt mỏi rồi. Một lần đã là quá đủ. Đối với yêu đương, tôi không còn muốn nói tới. Tôi không muốn vẽ lên bất kì một hi vọng nào hết, bởi từ lâu đã thực sự đã chẳng còn hi vọng gì nữa. Anh hiểu định nghĩa của “cuối cùng” chứ?

Nhưng xin hãy để thời gian làm mọi thứ bình yên, dù chẳng thể vẹn nguyên như lúc ban đầu. Từ những nỗi đau con người sẽ lớn lên, như cây non trưởng thành trong bão tố. Nỗi đau là những vết cắt sâu và lỗi lầm là nhiều vết ố, gió mưa không thể gột bỏ nhưng chắc chắn sẽ xóa mờ. Có thể thời gian sẽ khiến chúng ta trở nên bao dung hơn, nhớ về nhau và mỉm cười như ngày nắng. Những đêm trắng không còn phải  khóc lặng im, ngủ thật sâu quên mình cô độc, u buồn.

Tôi đã từng nói rằng: “sẽ có một ngày bước trên đường đời giá lạnh, Anh thấy tận thẳm sâu trong tim mình tiếc nuối điều gì đó vô cùng, phải chăng là 1 quá khứ đầy nắng lung linh, và một tình yêu ấm nồng tha thiết… Tiếc thay, điều đó đã mãi mãi không còn, đã xa, mờ khuất cùng những ngày mưa năm ấy.


Nhưng những hồi ức đẹp đẽ sẽ mãi còn lại đó, sưởi ấm tim khi lạnh lẽo và vực ta đứng dậy khi gục ngã giữa cay đắng cuộc đời. Hãy để định mệnh viết tiếp những gì nó muốn, như từ khi nó để chúng ta tìm thấy nhau giữa bao nhiêu con người trên Trái Đất và yêu nhau trong những ngày xưa, đến lúc tình yêu này vụt tắt như vì sao chìm vào bóng tối vĩnh hằng.

Ừ, định mệnh sẽ viết tiếp những gì nó muốn, còn chuyện của chúng ta

Khép lại chương cuối tại đây thôi.




Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Khúc hoài niệm Tháng 3...

Khúc hoài niệm du dương của tháng 3 lại ngân lên…


Dẫu cho tất cả những điều tồi tệ đã xảy ra, dẫu cho mọi thứ đã đổ nát hoang tàn và mọi chuyện đã kết thúc, tháng 3 vẫn lại quay về, hồn nhiên như thể chưa biết đến những đớn đau, tinh khôi như ngày đầu...

Giờ thì tôi lại có thể viết blog, sau một thời gian trở thành kẻ lang thang khi cái blog gắn bó với tôi 6 năm trời đột nhiên đóng cửa. Chênh vênh và lạc lối. Con người ta thường hay chếnh choáng và ngã quỵ khi những con sóng đổi thay xô ào ạt vào bờ bến cuộc đời. Tôi phải đi tìm một bến đỗ khác cho cảm xúc của mình trước khi cả tâm hồn bị vùi xuống đại dương sâu thẳm.


Một cái blog mới. Hệt như dọn đến một ngôi nhà mới, ở một nơi không ai biết mình là ai, dù tôi chưa bao giờ muốn rời bỏ blog cũ và chưa từng chấp nhận sự ra đi của nó. 6 năm ký ức của tôi gửi lại đó – chốn cất giữ cả một thời tuổi trẻ giờ là cánh cổng khóa trái, xung quanh phủ đầy hoa hồng dại, chẳng còn bước vào được nữa bao giờ. Có những thứ dù đã mất đi hay vẫn còn tồn tại, ta cũng chỉ có thể nhớ về, không thể làm gì khác.
Blog cũ của tôi đã đi qua những mùa dài, nối lại nối tiếp nhau, bắt đầu từ khi tình yêu ấy len vào tim rạo rực như nắng mùa hạ, đột ngột như cơn mưa rào, không làm sao né tránh được.
Tôi đã đứng dưới những cơn mưa ấy mà khóc khi không còn có thể nào phủ nhận rằng mình đã yêu một người quá đậm sâu, sâu như biển cả... Và tôi đã bỏ qua mọi thứ, can đảm mà yêu người ấy với trọn vẹn con tim, trọn vẹn chân thành. Chúng tôi đã phải rất khó khăn mới đến được với nhau, đó là một tình yêu tuyệt đẹp, vâng, cái thuở yêu chẳng biết đến ngày mai, yêu chỉ bằng tình yêu ấy…


Không có một kết thúc hạnh phúc dù cho lẽ ra nó xứng đáng được như vậy. Định mệnh đã rẽ một ngã thử thách khi tách chúng tôi ra học ở hai ngôi trường khác nhau, mỗi người một thế giới. Đối với tôi, điều này chẳng là gì cả, vì chỉ cần tôi luôn yêu người ấy, thế là đủ, chúng tôi vẫn sẽ mãi là của nhau, sẽ mãi yêu nhau, không gì có thể thay đổi.

Nhưng chỉ có một mình tôi nghĩ như thế…

Đối với người ấy, nó là một vấn đề. Dần dần trở nên xa cách, lạnh nhạt, đối xử với tôi tàn nhẫn như thể tôi là người phiền phức nhất thế gian. Dù đã nhận ra những thay đổi đáng sợ đó, tôi vẫn ngốc nghếch tin vào những-lời-biện-minh-không-có-chút-logic-nào trong một khoảng thời gian rất dài. Đó là khoảng thời gian thật đớn đau, thật khủng khiếp… Và cái gì cần được biết cũng đến lúc phải biết. Sự thật là nhát đâm chí mạng cho tâm hồn sắp tan vỡ, những sự thật ghê gớm đến lạnh người…

Một tình yêu khác, với một cô gái khác

Thản nhiên như chưa từng có một tình yêu nào, trong khi tôi – nhân chứng của tình yêu còn chưa kết thúc này – vẫn đang tồn tại trên Trái đất. Tôi những tưởng linh hồn mình đã chết đi, không thể tin được… Tôi đã níu kéo, đã cho người ấy rất nhiều cơ hội chỉ vì không muốn tình yêu đã phải vượt qua rất nhiều bão tố của chúng tôi kết thúc như thế. Nhưng không được nữa… niềm vui mới ấy đã xóa mờ đi tất cả những gì chúng tôi từng có với nhau, nước mắt, niềm đau, hạnh phúc, nụ cười, mơ ước về tương lai…
Quên hết, quên hết…
Ậm ừ ở bên tôi và tiếp tục lừa dối. Tôi không còn có thể chịu đựng được nữa, phải chấm dứt tất cả tại đây trước khi tình yêu tinh khôi này nhuốm màu u tối.


Hết. Chấm hết…
Sao dễ dàng mà ngỡ ngàng như rơi xuống vực thẳm.
Chia tay. Đi đến tận cùng vẫn chỉ là những đắng cay, vậy mà đã từng có người hẹn thề là bất diệt. Định mệnh khiến chúng tôi rẽ hai lối khác nhau và người ấy không còn tìm được đường về nữa.

Bẵng đi một thời gian, khi nỗi đau trong tôi chỉ mới vừa im lặng, con người tàn nhẫn ấy trở lại và phán cho tôi một câu rằng: “Quay về với nhau được không? Tha thứ được không?”… Tâm hồn rạn nứt vẫn còn đau nhói của tôi lại rung động… trong phút chốc, tôi muốn quên đi tất cả những lỗi lầm, những tàn nhẫn người ta đã đối xử với mình để bắt đầu lại từ đầu. Tôi không phải sắt đá. Tôi vẫn luôn yêu người ấy dù cho lời chia tay đã chấm dứt tất cả, vẫn luôn đợi chờ và không biết bao nhiêu lần hình bóng yêu thương ấy hiện ra trong giấc mơ, vẫn luôn mong một ngày nào đó chúng tôi lại bên nhau và mọi thứ lại bình yên như thuở ban đầu. Vì có mấy ai tìm lại được nhau sau khi đã lạc mất.
Nhưng tồi tệ nhất là khi tôi quyết định thứ tha thì tôi phát hiện ra những dối trá ấy chưa bao giờ dừng lại.


Một lần nữa nỗi đau tàn khốc kia sống dậy. Như thể sắp gục chết giữa sa mạc, bắt gặp một ốc đảo xanh tươi, cố dồn hết sức lực cuối cùng đi đến nơi và rùng mình nhận ra nó chỉ là ảo giác. Ừ, tôi quên mất rằng người ấy đã khác, đã trượt dài trong trong dối trá, buông thả.

Cuối cùng đó cũng vẫn chỉ là kẻ phản bội, không thể quay đầu.

Mọi tin tưởng, hi vọng của tôi xoáy mạnh vào nhau, hỗn độn, quay cuồng, rồi tan như bọt sóng. Tôi phải nghẹn đắng chấp nhận rằng, người tôi yêu đã chết từ ngày chia tay đó…

Đã gần hai năm tôi và người ấy trở thành hai con người xa lạ, không còn sợi dây gắn kết gọi là “tình yêu” giữa 7 tỉ người trên Trái đất. Người ấy cũng vẫn còn lảng vảng xung quanh cuộc sống của tôi, cố gắng gõ vào cánh cửa mà tôi đã khóa trái bằng ổ khóa mang tên “vĩnh viễn” bằng kịch bản cũ đầy lỗi diễn xuất và lần nào cũng nhận được kết quả tương tự nhau. Ơn Chúa, Người luôn giúp tôi biết được sự thật đằng sau những màn kịch đó.

Thỉnh thoảng quay lại cầu xin thứ tha, rung động lòng người đến mức khó mà biết được rằng cuộc yêu đương lén lút ngọt ngào kia vẫn luôn ở thì tiếp diễn. Tôi chẳng biết tại sao người ấy cứ phải làm như vậy, có lẽ là do họ đang giận hờn gì nhau, chắc vậy. Rồi sau đó lại lặn mất tăm, có lẽ họ hòa nhau rồi, ừ, chắc vậy… Dù rằng người ấy có hối tiếc thật, điều này tôi không phủ nhận, nhưng dường như bản chất tham lam và dối trá đã ngấm sâu, muốn có người này mà cũng không muốn mất người kia, thế nên lừa dối cả hai, vậy đó. Vậy nhưng chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa, tôi cũng không còn muốn để tâm. Trái tim đầy vết thương này cần được bình yên sau khi đã bị chà đạp quá nhiều lần.


Người ấy chẳng những sẽ không có được ai, mà sẽ còn đánh mất tất cả. Người ấy đang phí hoài những năm tháng tuổi trẻ cho toan tính dối lừa, cho những van xin không bao giờ còn có kết quả, cho những cuộc tình và vui chơi đến rồi đi vô định. Mà tuổi trẻ thì qua đi nhanh lắm. Sống chân thật và giản đơn khó lắm hay sao?
Lẽ ra chúng ta đã có một khoảng trời tuổi trẻ đẹp như mùa xuân, nếu có nhau, chứ không phải là hai tuổi trẻ dở dang, đong đầy buồn đau và nước mắt.
Khép lại nhật ký thanh xuân vụng dại mà mãnh liệt, mê đắm bằng một đoạn kết trái ngang với hình bóng hai người, tôi viết tiếp một câu chuyện mới chỉ còn lại mình tôi trong đó. Nó có thể nắng, có thể mưa, có thể buồn vui hay bình lặng, nhưng chắc chắn sẽ chỉ có một mình.
Vì tôi chỉ có thể yêu một người, và người ấy đã chết.


Tháng 3 với những xúc cảm đi hoang, vội vã quay về bên hiên nhà khi bản giao hưởng ngân nga của mùa hè lên tiếng. Ve buông những đoạn hòa tấu diệu kỳ, đủ sức khiến trái tim giật mình hối hả, xa xôi khiến ký ức cựa mình. Tựa hồ như cơn nắng, rơi ngập tràn trong buổi trưa vắng mong manh.
Tôi nghe thấy tiếng sống vỗ rì rào, dưới bầu trời xanh và trên bờ cát, chúng tôi lại nắm tay nhau, mỉm cười…
Tôi nghe thấy tiếng lá reo những lời yêu dấu xa xưa, trước hành lang và trên ghế đá, người ấy lại ngồi cạnh tôi, bình yên, hiền lành. Tôi muốn nói với người ấy rằng tôi rất nhớ, tôi vẫn yêu người ấy, vô bờ… Nhưng đã xa quá rồi, xa lắm. Người ấy mãi mãi không thể trở về, chúng tôi mãi mãi không thể có nhau…


Tất cả đọng lại là giọt nắng long lanh trên khóe mắt, giữa những giấc mơ đêm lạnh lẽo, mơ hồ. Tháng 3 sẽ đi qua, và sẽ lại quay về như hồi ức không thể gọi tên.
Một ngày nào đó sẽ bình yên, cả nơi này, và nơi xa nào đó…