Nói gì đi. Nói gì đi...
Tôi không làm gì khác được. Không thể. Sự im lặng này còn rút cạn nguồn sống của linh hồn nhanh hơn vực xoáy nuốt chửng vạn vật giữa biển sâu.
Tôi không làm gì khác được. Không thể. Sự im lặng này còn rút cạn nguồn sống của linh hồn nhanh hơn vực xoáy nuốt chửng vạn vật giữa biển sâu.
Cái
nắng mùa hạ vẫn rọi những luồng sáng nóng rát bủa vây khắp lối, mà trong tim
tôi, hơi thở lạnh cắt của mùa đông đã nặng nhọc tràn về.
Tôi
cần đi đâu đó thật xa. Sự im lặng này gặm nhấm linh hồn tôi còn tồi tệ hơn
những giấc mơ không hồi kết.
Tôi đang chết, chết dần..
Tôi cần lên một chuyến xe, ngồi yên và đi mãi. Đi không cần biết nơi chốn, không cần biết ngày mai. Chỉ dừng lại khi tâm trí đã trống hoác, tản mát theo cơn gió xa lạ chiều hôm. Đứng dưới ánh đèn vàng vọt trên con đường vắng, ngửa mặt nhìn lên, xung quanh ánh tà dương đang dần dần rời bỏ. Ở một nơi không ai biết mình là ai, cũng không biết là ở đâu nốt. Tôi cần chạy trốn, chính mình. Chạy thoát khỏi những thứ quen thuộc đang vô thức bủa vây, thoát khỏi mớ hồi ức hoang mang đang ngày ngày ám ảnh.
Đứng giữa ánh sáng ban ngày hay bóng tối đêm đen, tôi đều không tìm ra được lối thoát. Mệt mỏi và suy kiệt, cả thể xác lẫn tâm hồn.
Biết
làm gì với ngổn ngang cay đắng, khi mà mỗi khắc nhớ nhung cũng khiến không khí
bao quanh hóa mũi dao? Mà còn nhịp thở nào là còn nhớ đến tức tưởi hanh hao...
Tôi sống mà như đang chết.
Tất cả những ngày qua hành hạ tôi như cơn giông mùa muốn trút hết mưa gió của mọi tầng trời cao. Tôi như kẻ mù đi lạc, giữa mông mị rừng sâu. Điều duy nhất còn có thể làm là cúi đầu, nghe định mệnh thở dài và nhếch môi tuyệt vọng.
Tất cả những ngày qua hành hạ tôi như cơn giông mùa muốn trút hết mưa gió của mọi tầng trời cao. Tôi như kẻ mù đi lạc, giữa mông mị rừng sâu. Điều duy nhất còn có thể làm là cúi đầu, nghe định mệnh thở dài và nhếch môi tuyệt vọng.
Tôi thấy đêm dài và ánh đèn vàng hắt hiu loang đầy những vệt sáng tối, yếu ớt và hoang đường đến nỗi chẳng soi bóng được một chút thân quen, cũng chẳng thể dẫn đường cho tôi ra khỏi mớ hỗn độn mệt nhoài tua tủa.
Hóa ra chẳng một ai nhớ đến tôi khi ngoài kia giông bão. Chỉ có tôi với những giấc mơ hoang ảo thương đau. Thảm hại tin vào một cái kết sẽ lại được bắt đầu. Mà đi mãi đến cạn kiệt chỉ có đêm tối chằng chịt, vướng nhòe mắt những vết đau. Không một bàn tay níu lấy nhau, môi run khẽ khàng: "Đừng khóc, cũng đừng đi một mình nữa, hãy tìm ánh sáng cùng nhau, suốt cuộc đời từ đây về sau, nhé..?"
Rốt cuộc cũng bỏ chạy đi, bởi chẳng có chút nhẫn nại nào kiên
tâm bám rễ. Lòng người quả thật như loài cây hoang dị, phía trên um tùm lá
nhưng phía dưới rỗng tuếch trống không, sẵn sàng dứt cạn lòng rời đi bẽ bạc.
Nếu quên được, làm gì có cảnh nhìn đâu cũng quay quắt những thứ quen quen, rồi chậc lưỡi hóa ra chúng vô tình nằm ì ở khắp mọi nơi nên mình không tránh khỏi chứ không phải do tâm trí mình hóa điên. Cũng vậy, nếu không còn chờ mong nữa, thì đã chẳng phải thức giấc giữa đêm, bật dậy nhìn trân trân vào màn hình điện thoại trống trơn lạnh giá , rủa nó sáng quá khiến mắt mình nhói cay cay, không nhìn rõ được mấy giờ...
Hốc
hác nhận ra mình đang chết dần đi theo tháng năm hoang phí đợi chờ, qua mỗi đêm
dài thấy hồn mình úa vàng rơi rụng, rồi cũng đến giờ phút tắt vụt như ánh sao
vô danh tàn lụi giữa không trung, trút hơi thở cạn cùng...
Nói gì đi, làm ơn...
Trước khi sự sống mong manh này chìm xuống vực
sâu tăm tối, trước khi giấc mộng giữa đêm về sáng trở thành nỗi ám ảnh suốt
phần đời thương đau, trước khi vĩnh viễn mờ khuất trong nhau... Xin níu lấy
nhau, vội vã một cái ôm chưa lần nào có được. Để tôi biết mình còn sống, vẫn
còn có thể sống bằng hơi ấm rất thật từ vòng tay từng khiến tim đau, cũng khiến
lí trí giằng xé giữa thứ tha và buông bỏ suốt những tháng năm tuổi trẻ đã dang
dở lụi tàn ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét