Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

Im Lặng

Ta từng ước dù chỉ 1 lần nhìn thấy
Giọt nước từ đôi mắt ấy rơi xuống vì ta
Mà dường như chỉ là điều bất khả
Ta biết khóc không nói lên được tất cả
Nhưng buồn vui không trào ra khóe mắt 1 lần suốt cuộc sống người sao?
Hay tình yêu ấy chưa bao giờ đủ lớn lao
Để người khóc vì ta mà không ồn ào do dự?

Mọi khổ đau bắt đầu từ 1 lần lưỡng lự
Và thêm nhiều nữa những đắn đo
Kết thúc khi ta biết mình không còn đủ bao dung nữa để cho
Cũng từ đó về sau, có 2 kẻ lạc mất nhau giữa triệu người...

Làm sao tìm lại được 1 ánh mắt để định nghĩa nụ cười
Cũng không thể bắt đầu lại ngần ấy buồn vui trong 1 đôi mắt khác
Bởi trong mỗi chúng ta đều hằn sâu cái gọi là mất mát
Cùng 1 quãng đời đã vĩnh viễn mất đi
Biết không còn gặp lại nhưng nếu chạm mặt sợ chẳng biết nói điều chi
Sợ nhìn vào đôi mắt chẳng còn gì ấm áp
Mỗi dấu yêu giờ là khoảng không trống hoác

Chua chát đến khôn cùng...

Ta từng ngăn mình đừng cố gắng hình dung
Về ngôi nhà có người mình yêu sống cùng 1 người khác
Còn mình sẽ sống 1 cuộc đời đơn giản
Sống im lìm và chết lặng lẽ như cây
Ta không còn cảm nhận được nữa những đắng cay
Vì nỗi đau đã hơn 1 lần đầy như bóng lá
Tại sao số phận ban cho ta 1 con người rồi giằng ra trao về tay 1 kẻ xa lạ
Để cuộc đời từ đó cứ đi hoang...

Chẳng phải tim mình đã chết từ thời khắc dối trá đeo mang
Sao đớn đau vẫn từng ngày gào lên cạn kiệt
Ta đã cắn chặt môi im lặng nhưng nào biết
Để người mình yêu hạnh phúc thì mình phải mỉm cười nói vĩnh biệt
Với hạnh phúc của chính mình...

Người còn giấu được gì nữa trong ánh nhìn
Vài bóng hình hay ngàn trăm uẩn khúc
Đừng làm cho người khác thấy mình đau khi mình đang hạnh phúc
Có được không?

Rồi sẽ thấy mình chưa đủ tư cách nói về nỗi đau
Khi biết có những nỗi đau tận cùng nhưng câm lặng
Đành tạ ơn Chúa vì Người đã ban tặng
Một cuộc đời không có những kiếp sau ...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét