Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

Im Lặng

Ta từng ước dù chỉ 1 lần nhìn thấy
Giọt nước từ đôi mắt ấy rơi xuống vì ta
Mà dường như chỉ là điều bất khả
Ta biết khóc không nói lên được tất cả
Nhưng buồn vui không trào ra khóe mắt 1 lần suốt cuộc sống người sao?
Hay tình yêu ấy chưa bao giờ đủ lớn lao
Để người khóc vì ta mà không ồn ào do dự?

Mọi khổ đau bắt đầu từ 1 lần lưỡng lự
Và thêm nhiều nữa những đắn đo
Kết thúc khi ta biết mình không còn đủ bao dung nữa để cho
Cũng từ đó về sau, có 2 kẻ lạc mất nhau giữa triệu người...

Làm sao tìm lại được 1 ánh mắt để định nghĩa nụ cười
Cũng không thể bắt đầu lại ngần ấy buồn vui trong 1 đôi mắt khác
Bởi trong mỗi chúng ta đều hằn sâu cái gọi là mất mát
Cùng 1 quãng đời đã vĩnh viễn mất đi
Biết không còn gặp lại nhưng nếu chạm mặt sợ chẳng biết nói điều chi
Sợ nhìn vào đôi mắt chẳng còn gì ấm áp
Mỗi dấu yêu giờ là khoảng không trống hoác

Chua chát đến khôn cùng...

Ta từng ngăn mình đừng cố gắng hình dung
Về ngôi nhà có người mình yêu sống cùng 1 người khác
Còn mình sẽ sống 1 cuộc đời đơn giản
Sống im lìm và chết lặng lẽ như cây
Ta không còn cảm nhận được nữa những đắng cay
Vì nỗi đau đã hơn 1 lần đầy như bóng lá
Tại sao số phận ban cho ta 1 con người rồi giằng ra trao về tay 1 kẻ xa lạ
Để cuộc đời từ đó cứ đi hoang...

Chẳng phải tim mình đã chết từ thời khắc dối trá đeo mang
Sao đớn đau vẫn từng ngày gào lên cạn kiệt
Ta đã cắn chặt môi im lặng nhưng nào biết
Để người mình yêu hạnh phúc thì mình phải mỉm cười nói vĩnh biệt
Với hạnh phúc của chính mình...

Người còn giấu được gì nữa trong ánh nhìn
Vài bóng hình hay ngàn trăm uẩn khúc
Đừng làm cho người khác thấy mình đau khi mình đang hạnh phúc
Có được không?

Rồi sẽ thấy mình chưa đủ tư cách nói về nỗi đau
Khi biết có những nỗi đau tận cùng nhưng câm lặng
Đành tạ ơn Chúa vì Người đã ban tặng
Một cuộc đời không có những kiếp sau ...


Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2014

Nói gì đi...

Nói gì đi. Nói gì đi...
Tôi không làm gì khác được. Không thể. Sự im lặng này còn rút cạn nguồn sống của linh hồn nhanh hơn vực xoáy nuốt chửng vạn vật giữa biển sâu.

Cái nắng mùa hạ vẫn rọi những luồng sáng nóng rát bủa vây khắp lối, mà trong tim tôi, hơi thở lạnh cắt của mùa đông đã nặng nhọc tràn về.

Tôi cần đi đâu đó thật xa. Sự im lặng này gặm nhấm linh hồn tôi còn tồi tệ hơn những giấc mơ không hồi kết.
Tôi đang chết, chết dần..

Tôi cần lên một chuyến xe, ngồi yên và đi mãi. Đi không cần biết nơi chốn, không cần biết ngày mai. Chỉ dừng lại khi tâm trí đã trống hoác, tản mát theo cơn gió xa lạ chiều hôm. Đứng dưới ánh đèn vàng vọt trên con đường vắng, ngửa mặt nhìn lên, xung quanh ánh tà dương đang dần dần rời bỏ. Ở một nơi không ai biết mình là ai, cũng không biết là ở đâu nốt. Tôi cần chạy trốn, chính mình. Chạy thoát khỏi những thứ quen thuộc đang vô thức bủa vây, thoát khỏi mớ hồi ức hoang mang đang ngày ngày ám ảnh.

Đứng giữa ánh sáng ban ngày hay bóng tối đêm đen, tôi đều không tìm ra được lối thoát. Mệt mỏi và suy kiệt, cả thể xác lẫn tâm hồn.

Biết làm gì với ngổn ngang cay đắng, khi mà mỗi khắc nhớ nhung cũng khiến không khí bao quanh hóa mũi dao? Mà còn nhịp thở nào là còn nhớ đến tức tưởi hanh hao... Tôi sống mà như đang chết.
Tất cả những ngày qua hành hạ tôi như cơn giông mùa muốn trút hết mưa gió của mọi tầng trời cao. Tôi như kẻ mù đi lạc, giữa mông mị rừng sâu. Điều duy nhất còn có thể làm là cúi đầu, nghe định mệnh thở dài và nhếch môi tuyệt vọng.

Tôi thấy đêm dài và ánh đèn vàng hắt hiu loang đầy những vệt sáng tối, yếu ớt và hoang đường đến nỗi chẳng soi bóng được một chút thân quen, cũng chẳng thể dẫn đường cho tôi ra khỏi mớ hỗn độn mệt nhoài tua tủa.
Hóa ra chẳng một ai nhớ đến tôi khi ngoài kia giông bão. Chỉ có tôi với những giấc mơ hoang ảo thương đau. Thảm hại tin vào một cái kết sẽ lại được bắt đầu. Mà đi mãi đến cạn kiệt chỉ có đêm tối chằng chịt, vướng nhòe mắt những vết đau. Không một bàn tay níu lấy nhau, môi run khẽ khàng: "Đừng khóc, cũng đừng đi một mình nữa, hãy tìm ánh sáng cùng nhau, suốt cuộc đời từ đây về sau, nhé..?"

Rốt cuộc cũng bỏ chạy đi, bởi chẳng có chút nhẫn nại nào kiên tâm bám rễ. Lòng người quả thật như loài cây hoang dị, phía trên um tùm lá nhưng phía dưới rỗng tuếch trống không, sẵn sàng dứt cạn lòng rời đi bẽ bạc.

Nếu quên được, làm gì có cảnh nhìn đâu cũng quay quắt những thứ quen quen, rồi chậc lưỡi hóa ra chúng vô tình nằm ì ở khắp mọi nơi nên mình không tránh khỏi chứ không phải do tâm trí mình hóa điên. Cũng vậy, nếu không còn chờ mong nữa, thì đã chẳng phải thức giấc giữa đêm, bật dậy nhìn trân trân vào màn hình điện thoại trống trơn lạnh giá , rủa nó sáng quá khiến mắt mình nhói cay cay, không nhìn rõ được mấy giờ...
Hốc hác nhận ra mình đang chết dần đi theo tháng năm hoang phí đợi chờ, qua mỗi đêm dài thấy hồn mình úa vàng rơi rụng, rồi cũng đến giờ phút tắt vụt như ánh sao vô danh tàn lụi giữa không trung, trút hơi thở cạn cùng...

Nói gì đi, làm ơn...
Trước khi sự sống mong manh này chìm xuống vực sâu tăm tối, trước khi giấc mộng giữa đêm về sáng trở thành nỗi ám ảnh suốt phần đời thương đau, trước khi vĩnh viễn mờ khuất trong nhau... Xin níu lấy nhau, vội vã một cái ôm chưa lần nào có được. Để tôi biết mình còn sống, vẫn còn có thể sống bằng hơi ấm rất thật từ vòng tay từng khiến tim đau, cũng khiến lí trí giằng xé giữa thứ tha và buông bỏ suốt những tháng năm tuổi trẻ đã dang dở lụi tàn ...


Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Những cơn giông phía chân trời

Giấc mơ ban chiều, tôi lại thấy những điều đáng ra tôi phải quên. Mà tại sao cả 2 người đều cùng nhau đến? Trong giấc mơ cũng phải ở cạnh nhau, cũng phải giày vò tôi bằng niềm đau mê tận.

Chỉ là giấc mơ ban chiều…

Gần 4 tháng đã qua.
Tháng ba lặng lẽ đến, rồi lặng lẽ đi xa, nhưng chưa bao giờ nó âm thầm và lắng yên đến thế. Khẽ khàng đến mức khi nó sắp ra đi, cũng chẳng ai nhận ra hay nhớ đến. Chỉ có tôi. Mà chỉ còn tôi.. Từ tiếng ve cất lên ngay ngày đầu tiên của tháng ba oi ả, đến những cơn mưa mùa hạ vần vũ phía chân trời gửi mùi hương lạnh giá theo con gió lồng lộng cuối tháng ba đến trước hiên nhà.
Tôi sợ những cơn mưa, luôn luôn sợ. Có một thời nỗi sợ ấy trong tôi trở nên ấm áp, rồi có một thời nó trở thành nỗi ám ảnh thương đau. Khi những mùa mưa quay về đăng đẵng, tôi nhận ra có những mùa nắng trong tim tồn tại vĩnh hằng. Tôi đã đi qua những mùa mưa với cung bậc cảm xúc khác nhau, cuối cùng in dấu lại trên thân cây tháng năm những vết tích riêng biệt không thể phai mờ. Có thể là vết ấm áp của mùa mưa nào nhận ra trái tim mình đã tìm ra một chỗ trú, hay vết hạnh phúc khi siết chặt tay nhau đứng dưới một cơn mưa, và vết hằn sâu từ nhát đâm tóe máu của bội phản ghê người khiến phần đời nào đó vỡ nát giữa cơn giông của mùa hạ sau cùng. Từ đó, với nỗi sợ hãi bất biến, tôi không biết mùa mưa sẽ quay về với những hồi ức nào, hay tất cả đã khác.

Tôi sợ sẽ không còn ai nhớ đến tôi dù ngoài kia mưa gió bàng hoàng.

Giờ đây khi tháng ba của tôi sắp đi qua, tôi vẫn bắt gặp ánh mắt ai đó nhìn mình trong những giấc mơ xa, trong mắt không còn ngập tràn màu nắng hạ... Hơi thở nghẹn thắt, trái tim run đau, những giấc mơ minh chứng cho điều tôi tưởng đã quên đi, đúng hơn tự lừa dối mình rằng đã quên đi.

Tôi không thể làm gì khác, khi dự cảm mất mát vẫn lại theo những cơn giông đen kịt oằn oại kéo về. Tôi chỉ muốn kéo những người thân yêu về ngồi sát bên mình, ôm chặt họ vì ngoài kia bão giông cuồn cuộn lắm, tôi không thể nào mất thêm bất kỳ ai.


Và chẳng biết từ khi nào dù ngoài trời nắng có rực rỡ dường bao, trong lòng tôi vẫn có một cơn mưa không khi nào ngừng rả rích..



Thứ Tư, 29 tháng 1, 2014

Gửi cuối năm những hy vọng cạn cùng...

Những ngày cuối năm cuộn mình trước cái lạnh bất ngờ buốt thấu, dù ngoài trời nắng vẫn xanh trong. Lòng tôi bây giờ, cũng cơ hồ như vậy. Dẫu có nắng ấm bao nhiêu cũng không xua đi được cái lạnh ngoài da thịt, huống hồ cái lạnh trong tim đã dìm chết tôi tự khi nào.


Tôi không hy vọng. Tôi tự nhủ bản thân không có gì đáng để hy vọng, không còn gì để hy vọng. Tôi cấm mình hy vọng. Và ngày qua ngày, tôi nhận ra một sự thật rất buồn cười, rằng chưa bao giờ tôi ngừng hy vọng cả.

Định nghĩa của “chạy trốn” là gì? Là tránh né khỏi cái gì đó đuổi theo sau lưng mình. Vậy nghĩa là phải có một kẻ chạy và một kẻ đuổi theo có đúng không? Đúng, tôi đã chạy trốn, mà kẻ đuổi theo lại chẳng có lấy một người.

Những giấc dù vui hay buồn cũng đều đọng lại nỗi ưu phiền khi tỉnh dậy…
Tôi đã chạy trốn, dù biết chẳng có ai đi tìm. Chỉ đơn giản là sức chịu đựng đã đến giới hạn, còn con tim thì mỏi mệt lắm rồi. Cảm giác của một kẻ bỏ đi và hy vọng đến kiệt cùng được ai đó tìm ra nhưng nhận về chỉ là những bẽ bàng trống hoác, thật sự rất xơ xác, rất đáng thương. Nó trở thành nỗi khát khao âm ỉ nhưng đã đâm rễ tới tận nơi rực lửa nhất dưới lớp đất sâu, và nỗi đau từ lâu đã trở thành thứ bao vây như không khí phải hít đầy phổi để sống mỗi ngày.

Vậy nên tôi mơ thấy có người tìm ra mình, với tất cả dấu yêu chân thành nhất, người mà tôi đã và đang chạy trốn - người mãi mãi không đi tìm tôi…


Những điều tôi mong mỏi luôn chỉ xảy ra trong mơ, và chỉ dừng ở đó. Tôi nên thấy mình may mắn vì chí ít cũng còn được hạnh phúc trong mơ, hay bất hạnh vì chỉ thoát khỏi thực tại đau buồn trong phút giây rồi thức dậy cũng phải gồng mình đối diện, bởi bội phản nơi những con người tàn nhẫn đã ném cho tôi một kết án trục xuất với thời hạn vô biên, mà nỗi đau đớn đảo điên đã nhiều thêm sau mỗi đêm dại người đi trong lạnh run buốt thắt?

Học cách để chấp nhận chưa bao giờ là đủ, chỉ có tránh né nỗi đau là theo bản năng cho nên nó dễ dàng hơn.
Vì vậy, dù cho có là kẻ bị bỏ lại, tôi cũng nhất định luôn là người quay lưng đi trước, tôi không muốn nhìn thấy chính mình bị bỏ lại cách thảm hại thương đau, cũng vậy, cho dù có là kẻ bị phản bội đến chết đi, tôi cũng không để mình là người ngồi lại sau cùng với linh hồn vỡ nát, mà dù có phải vừa đi vừa khóc, tôi cũng phải bước đi. Đó là cách tôi tránh né nỗi đau, cũng tự cứu lấy mình trước lòng người quá chừng độc ác. Tôi không chắc mình sẽ còn quay lưng bước đi được thêm lần nào nữa, vì vậy, có phải không bao giờ gặp lại nhau giữa cuộc đời này nữa là điều tốt không? Vì vậy, có phải không hề có ai đi tìm tôi nữa… là điều tốt không?


Ngồi giữa bóng chiều tà, tôi thấy mình vô cùng cô độc. Trong tim tôi luôn có điều gì đó chết theo ánh hoàng hôn, cả trời ký ức quay cuồng trong nỗi tuyệt vọng xót xa, mà nuối tiếc không lối ra cứ hoài lẩn quẩn.

Tôi chỉ là một con người nhỏ bé giữa trời đất thênh thang, nhỏ bé đến nỗi có biến mất khỏi thế gian cũng chẳng có gì thay đổi cả. Nhưng tôi đâu cần thế gian thay đổi, chỉ cần sự tồn tại hay biến mất của tôi có thể làm thế giới của một-số-người thay đổi là được, có ý nghĩa với họ là được. Tiếc là…
Tôi giờ đây tĩnh lặng như mặt sông, nhưng trong lòng chưa bao giờ ngừng cuộn chảy, chỉ chờ đợi một tác động rất nhỏ nhoi để mọi thứ hồi sinh bằng sự thay đổi lớn, nhưng nếu không có gì xảy ra, mặt sông này sẽ suốt đời tĩnh lặng, tuổi thanh xuân này sẽ vun vút trôi đi, mãi mãi úa tàn.

Hóa ra, tôi đã đặt cuộc đời mình lên một ván cược quá lớn,  mà khả năng rủi may như tìm hạt cát dưới đáy đại dương.
Hóa ra chỉ còn mình tôi mãi ở lại đây, dưới bầu trời rộng gắt gay của tháng ngày đã đi xa vĩnh viễn. Cuộc đời này mỗi phút giây đều có những cuộc đưa tiễn, tại sao không thể khóc cho người đã chết sau khoảnh khắc buông tay...
Hóa ra mình vẫn chỉ là đứa trẻ con, giãy nảy lên khi vết đau chưa một lần hao mòn vô tình bị chạm phải. Dẫu trong ánh nhìn ấy chẳng còn mảy may gì sót lại, đã phong rêu hoang dại bấy lâu.
Hóa ra ta không nên cười khi đối diện nỗi đau, vì 1 lần cười là thêm 1 lần phải trả giá cho những ngày sau khi ta biết nó còn nghiệt ngã hơn trăm ngàn lần nước mắt. Nếu đau đến không khóc được thì hãy cúi đầu chứ đừng nhận thêm vào linh hồn những vết cắt, từ nụ cười vô nghĩa đến hanh hao.

Hóa ra, tôi vẫn ngu ngốc đợi chờ…



Thấm thoắt, lại một năm trôi vuột khỏi kẽ tay. Những tháng năm về sau sẽ như thế nào, tôi hoàn toàn vô phương hay biết.

Cái lạnh cuối năm buốt thấu, khiến dại người đi trong nỗi tuyệt vọng mặn đau. Những nghĩ suy, xúc cảm luôn bị đè nén, giấu đi suốt triệu đêm thâu, giờ đây sẽ được thành thật một lần sau cuối. Không tự huyễn hoặc, sợ hãi hay lo âu, dù không một ai trở lại để nắm chặt bàn tay khi tôi nói hết những niềm đau này cũng chẳng còn quan trọng nữa. Hy vọng cạn cùng, nhưng dũng cảm trong con tim tôi đã đầy hơn bao giờ hết. Tất cả những gì người muốn biết, tôi sẽ nói với một ngôi sao nhỏ, vẫn lặng lẽ ở đó giữa không gian và thời gian, rưng rưng lấp lánh tựa lời thề.

Tôi không thể trở lại biển, đành gửi mọi thứ cho trang cuối cùng của năm, hoang hoải khép lại trọn vẹn những hao gầy…